Kiến thức, lập trình,php,asp.net,Đọc báo,học hỏi,web,lập trình web,program,

Hãy luôn luôn sống thật lòng với mọi người nhé !
Tôi vốn khô khan nên chỉ biết yêu đơn phương một người mà mình chưng thủy không biết " người " đó có yêu mình hay không chơ mình rất yêu người đó đến nổi 1 ngày không gặp là không chịu nỗi không biết người đó gặp mãi mình như thế có phiền không. khi ở bên người đó mà mình cảm thấy có thêm niềm vui không biết tình yêu đơn phương này có được đáp lại hay không chứ ngày nào cụng gặp như thế này sợ người đó chán mình mà bỏ mình đi mất, ôi người con gái 17 inch và 1 hình khối chử nhật " I Love You " Chị trâm :
Hạnh Phúc + niềm vui mình muốn có tự bản thân mình tạo ra nó; không ai cho mình cả. rồi mọi chuyện sẻ sớm qua; đừng lụy tình quá không tốt! jjsk lên em nhé
Chị Luyến :
Con trai mà khóc là không được phải mạnh mẽ lên chứ! sao lại phải khóc chứ! từ nay phải sống khác đi!


Thì chỉ khuyên thôi chứ bình thường làm chi được! củng không ở bên mà nạt được hay nhắc nhở thường xuyên được! tự em phải thấy mình thay đổi như thế nào thôi. Không ai giúp được em cả
Chị An :
Em buồn làm gì.Người đó không xứng để em buồn
Chị Bình :
Biết kêu ai được em. Phải chịu đựng và chấp nhận. Rồi sẽ vượt qua thôi em à


Hãy cứ yêu người đó và xem như không có chuyện gì cả
Nam (Người yêu lâm) :
Con trai phải sống mạnh mẽ lên. Trên đời thiếu gì gái. Phải sống cho ra thằng đàn ông
Lâm :
Anh cố gắng vượt qua nhé và cố gắng sống thật tốt nhé. Rồi mọi việc sẽ qua
Lan (Xóm trọ) :
Giáo sư cố gắng vượt qua chính mình không sao đâu giáo sư. Cuộc sống muôn màu mà có những chuyện ta không muốn nhưng không thế làm khác được. GS hãy sống vui vẻ lên na! Clvaf kv chúc giáo sư gặp nhiều may mắn và thành công na.
Luyện :
Quên nó đi... nhiều lắm tôi không nhớ hết

Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

Tại sao anh yêu em?

-Tai sao AyE?
Em nhắn cho tôi vào một buổi tối đầu đông khi những đợt gió mùa đầu tiên ùa về se se lạnh. Tôi cứ nằm ngắm nghĩa mãi tin nhắn ấy, cái không khí lành lạnh khiến tôi chẳng tập trung được vào việc gì, chỉ nằm nghe gió lùa rin rít qua khe cửa sổ. Bàn phím chợt tắt lịm, những cành cây vẫn lao xao trong đêm và từng con chữ vẫn quẩn quanh trong đầu: Tai sao AyE? Tai sao AyE? Tai sao AyE?
Tại sao tôi yêu em?
Em không đẹp, ít ra với tôi thì tôi cảm thấy thế, mặc dù mỗi khi nói điều này là em lại nói rằng: Chỉ có anh nói thế, ai cũng khen em xinh! Thế đấy, chẳng hiểu khái niệm xinh xắn của mọi người như thế nào, mũi em hơi tẹt, mắt em hơi bé và nói chung là tôi nhất định không thấy em xinh như người ta vẫn nói. Trước đây, khi chưa yêu em, tôi cũng có khá nhiều bạn gái, hầu hết trong số họ xinh đẹp hơn em. Vậy mà tôi vẫn nói yêu em ngay khi có cơ hội đầu tiên. Cũng quái lạ, bởi lẽ tôi cũng như khá nhiều thằng đàn ông đều có cái thói quen rất đàn ông đó là thích gái đẹp. Ra đường mà thấy cô nào xinh xắn, hợp mắt là phải ngó nghiêng nhìn theo bằng được mặc kệ cho cô nào đang ngồi sau cấu véo. Em chẳng gây được sự chú ý lớn nhất đó ở tôi, bằng chứng là suốt 2 năm đầu tiên học cùng nhau, tôi cũng chỉ nhìn theo em ba lần. Lần đầu tiên, khi vừa vào học đại học, em ngồi ngay cạnh, chẳng hiểu sao còn rất nhiều bàn mà em lại chọn ngồi ngay cạnh tôi, kể ra ông trời cũng rất dã man với tôi ngay từ lúc tôi mới chập chững vào đời. Lần đấy tôi ngồi sát cửa sổ, một ngày đầu thu nắng vàng hắt qua tán lá dìu dịu, tôi quay sang và không hiểu sao lại có đứa con gái ngồi ngay bên cạnh đang nói cười với mọi người rất tự nhiên. Một tia nắng len qua khoảng hở trên đầu tôi, hắt chéo xuống khuôn mặt đang cười ấy làm hiện rõ những sợi lông măng non nớt trên gò má ửng hồng. Một làn gió khẽ run rẩy đẩy lọn tóc bay bay, lọn tóc hoe vàng vì nắng hay vì cái gì thì tôi cũng không biết nữa. Tôi cứ nhìn mãi lọn tóc hoe vàng và những sợi lông măng ấy trong suốt buổi sáng đầu thu với những cơn gió xôn xao và những tia nắng mơn man ngoài cửa sổ. Lần thứ hai, tôi nhìn thấy em trên sân đánh cầu lông. Túi vợt cầm tay, quần yonex và áo adidas. Hôm đó là một ngày hè oi ả, nắng hừng hực trên đầu và tôi đang chạy quanh cái sân tập lớn. Tôi hay chạy quanh cái sân ấy vào mỗi chiều với một vài người bạn, đầu tiên cũng vì lý do sức khỏe nhưng về sau phát hiện ra rất nhiều lý do hay hơn sức khỏe. Sân tập lớn có nhiều hàng cây cổ thụ xung quanh, bóng mát của chúng vào mỗi buổi chiều làm dịu cả một phần lớn sân trong. Mấy cô gái, với quan niệm tập thể dục chỉ giữ dáng cấm không được ảnh hưởng đến da, cứ mỗi chiều đều lượn về sân trong, người tập bóng chuyền, nhóm tập đá cầu và một vài nhóm kẻ sân, bê cột, dựng lưới đánh cầu lông. Tất cả huyên náo cả một vùng mát mẻ. Mỗi vòng chạy qua sân em đang đánh, tôi vẫn thấy em đánh cầu say sưa, mặc cho trời nóng bức. Tôi chạy mê mải ngay bên cạnh cũng mặc cho trời nóng hầm hập. Dáng em cao, mỗi lần đập cầu đều rất nhẹ nhàng uyển chuyển. Đôi chân dài di chuyển linh hoạt. Đôi mắt sáng sủa. Lọn tóc buộc cao. Khuôn mặt hồng rực, ướt át mồ hôi. Em cười tươi vẫy tay chào mỗi lần tôi chạy qua. Ngày hôm đó tôi chẳng nhớ đã chạy bao nhiêu vòng, chỉ nhớ ngày hôm sau đi học, mỗi bước đi là cơ đùi lại căng lên, đau nhói mặc cho một đống salonpas dán khắp các cơ chân nóng rực. Lần thứ ba, cũng gần đây thôi, vào mùa đông năm thứ 2, tôi đang ngồi ủ rũ một mình nơi cuối lớp. Tôi rất ghét cái kiểu hanh khô của mùa đông, những cơn gió hanh khô ấy hút hết nước của mặt tôi làm nó mốc trắng, nó cũng hút hết nước của môi tôi làm nó nứt toác. Thế mà vào cái lúc ấy thì em đi qua cười một cái với tôi thật tươi. Chẳng nhớ là lúc đó cái mặt của tôi nó đần như thế nào mà em lại cười khuyến mại thêm một cái nữa. Đôi môi hồng mịn. Cũng chẳng nhớ là tôi làm gì sau đấy nhưng từ đó tôi cũng đỡ ghét bọn nào cười trước mặt tôi vào mùa đông. Tại sao tôi yêu em?
Em chẳng hiền như tên của mình. Mà bản thân tôi lại thích một người con gái dễ bảo. Gọi dạ bảo vâng, hay cũng đại loại thế. Kiểu như luôn sợ mình một phép. Kiểu như lườm một cái là sợ nem nép. Thế mà em toàn lườm tôi. Bài tập em làm nhanh hơn tôi, cũng vì tôi không tập trung và chép bài đầy đủ thôi, tôi nói thật như thế vậy mà em chẳng tin lại còn lườm. Không tắm hả, lườm một cái nữa. Không chịu bỏ thuốc hả, lườm một cái cuối cùng nhé! Đúng thật là ông trời thử thách tôi quá đáng.
Tại sao tôi yêu em?
Sự thật là tôi không tìm được lý do. Gió vẫn lùa qua khe hở cửa sổ lành lạnh. Mùa đông màn đêm sâu thăm thẳm. Chiếc điện thoại trên ngực chợt sáng.
- Sao k tra loi e? A ngu roi ah?
- A vua tam, k biet e nt, ch j vay?
- Doc tn thu 1 di roi nt tiep?
- A k biet!
- K biet gi?
- Ye k ly do! :X
- K nch voi a nua!
Em đúng thật là mẫu con gái mà tôi không thích, nói thật thì lại không tin còn nói dối thì lại tin như chắc chắn đúng. Vậy mà tôi vẫn yêu em.

Đàm Duy Ngọc - Hà Nội

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Thiết kế website | Lập trình ứng dụng | Thiết kế đồ họa | In ấn | Tư vấn về màu sắc